Đêm ở phố chợt mơ về với núi
Chiều mù sương lũ chim trắng quay về
Chim có tổ...còn ta thì lưu lạc
Bốn phương trời đã hóa bốn phương quê
Ngày giã biệt chỉ hai bàn tay trắng
Đến bây giờ vẫn trắng cả hai tay
Hồn đá sỏi theo dòng cơm áo nặng
Bất chợt buồn khi chiếc lá thu bay
Ngày giã biệt mây chiều nghiêng xuống tiễn
Hồn mông lung, xe chậm bánh qua cầu
Ngoảnh mặt lại phố, nhà nguyên vẹn đó
Ta lên đường mà...chưa biết đi đâu*
Ngày giã biệt ba lô vài bộ áo
Ít tiền còm giắt túi để dành tiêu
Cơm một bữa, bánh mì ba bốn bữa
Cũng mộng mơ theo nắng sớm mưa chiều
Giờ ở phố nhớ chân đồi gió lộng
Bước theo cha kiếm củi, hái rau rừng
Mẹ quanh gánh tảo tần vai áo bạc
Ánh đèn mờ phiên chợ sớm...bâng khuâng
Nhớ lối nhỏ từng chiều em tan học
Trời rất xanh và nắng đổ rất vàng
Rồi bữa nọ em...theo chồng xa xứ
Khắp bốn bề mây xám mịt mù giăng
Đêm ở phố mơ lần về với núi
Ngắm Mò O thoáng hiện dưới sương mờ
Ngắm Bến Tuyết trập trùng con sóng bạc
Ánh trăng khuya hiu hắt rọi đôi bờ
Mơ một buổi quây quần bên chiến hữu
Chén rượu cay nhưng ngọt vị quê nhà
Bao khắc khoải tháng năm dài đất khách
Sẽ vơi dần...
...theo những nhánh sông xa...
SG Đông 2017
Hàn Phong - NV.Thiện
*Mượn ý trong bài "Cụng ly với Tháp Chàm" của TG Nguyễn Đăng Trình.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét