CHIỀU QUA PHỐ CŨ
Tác giả: Hàn Phong
Đưa em về phố hoa này
Hoàng hôn thắp đỏ bóng cây nội thành
Ngọt ngào dòng tóc em xanh
Tiếng chim hót rất an lành chân mây
Bàn tay nắm lấy bàn tay
Ta nghe hạnh phúc lên đầy trong nhau…
Rồi mùa vui chợt qua mau
Em quay lưng bỏ đằng sau khoảng trời
Đường về thôi hết chung đôi
Tiếng con chim hót bên trời nỉ non
Trong anh vỡ một cung buồn
Hoang mang bước với nửa hồn tỉnh mê
Chiều nay phố cũ tìm về
Nhớ nhung nhuộm đỏ tư bề không gian…
Cảm nhận: Phạm Tuyến
Bài thơ Chiều qua phố cũ của tác giả Hàn Phong đã được viết cách đây 9
năm (từ năm 2008) và có lẽ không phải ở Hà Nội, nhưng sự cách biệt về
không gian và thời gian không chặn đi những dòng cảm xúc của một người
yêu thơ, của một bạn đọc trẻ.
Bài thơ được viết theo thể lục bát
quen thuộc với một đề tài kinh điển, của muôn người, muôn thời, đề tài
tình yêu. Hơn bao giờ hết đó là tình yêu chung thủy của một chàng trai
dành cho một cô gái, chàng trai đã vô cùng trân trọng những giây phút,
những khoảnh khắc hai người bên nhau, và luôn cất giấu trong lòng một
nỗi nhớ, nỗi vấn vương về mối tình cũ.
Mở đầu là những kỉ niệm ngọt ngào mà hai người đã cùng nhau trải qua
“Đưa em về phố hoa này
Hoàng hôn thắp đỏ bóng cây nội thành
Ngọt ngào dòng tóc em xanh
Tiếng chim hót rất an lành chân mây”
Đoạn thơ vừa có không gian, vừa có thời gian, mà PT thì liên tưởng đến
những con đường Hà Nội với những hàng cây nối dài cả con phố thưa xe lúc
hoàng hôn buông xuống. Cũng là hoàng hôn nhưng không hề buồn não, nó
khiến thời gian như ngừng lại, lắng lại trong lòng của đôi lứa yêu nhau.
Đoạn thơ vừa có âm thanh, lại vừa có hình ảnh. Đó là tiếng chim, tiếng
chim hót qua tâm hồn của một người đang yêu, nó bình an đến lạ thường.
Cũng có màu sắc đó là sắc đỏ của hoàng hôn hay sắc đỏ của ngọn lửa yêu
thương đang rạo rực trong lòng, của những cánh hoa hồng trải đầy trên
con đường mà 2 người sóng bước. Có màu xanh của tóc em, hay màu xanh của
niềm tin và hi vọng. Tác giả chỉ gợi rất nhẹ nhàng, không chú trọng vào
việc tả nhưng bạn đọc lại như hình dung rất rõ, như được tái hiện lại
khung cảnh ấy ngay trước mắt mình. Một hình ảnh của cô gái trong tà áo
dài trắng với mái tóc dài buông hờ hững, cùng một chàng sinh viên trong
buổi tan trường sóng bước bên nhau trên con đường Hà Nội đầy cây xanh,
đầy hoa, có tiếng chim hót bình yên, hai người không nói câu gì, chỉ ở
cạnh nhau nhưng hạnh phúc vẫn ngập tràn, mọi thứ xung quanh như không
tồn tại, thời gian như ngừng trôi, họ tay trong tay và bước đi…
Hạnh phúc của cả chàng trai và cô gái đều thật trọn vẹn:
“Bàn tay nắm lấy bàn tay
Ta nghe hạnh phúc lên đầy trong nhau…”
Sự ngắt quãng ở khổ hai đã bẻ gẫy mạch cảm xúc hạnh phúc ấy. Chuyện tình của họ đã có biến…
“Rồi mùa vui chợt qua mau
Em quay lưng bỏ đằng sau khoảng trời”
Cô gái đã “quay lưng” bỏ lại đằng sau là cả một “khoảng trời”, đó chính
là khoảng trời của tình yêu, của hạnh phúc, của màu xanh mà anh chàng
đã dành cho cô, hai từ khoảng trời vừa khẳng định tình yêu lớn lao mà
anh đã trao đi, cũng là sự hụt hẫng vô cùng mà anh nhận lại. Những gì
anh mơ ước, ấp ủ chỉ như một tòa lâu đài mà bấy lâu nay được xây trên
cát…
“Đường về thôi hết chung đôi
Tiếng con chim hót bên trời nỉ non”
Vẫn là con đường ấy, vẫn là tiếng chim ấy nhưng nó đã không còn an lành
như ngày nào mà giờ đây đã là “nỉ non”, tiếng nỉ non níu kéo người ra
đi của một người mãi ở lại. Nhưng tất cả chỉ là sự vô vọng:
“Trong anh vỡ một cung buồn
Hoang mang bước với nửa hồn tỉnh mê”
Anh “hoang mang” vẫn chưa tin vào sự ra đi của cô gái, nửa hồn ngỡ như
tỉnh, nửa hồn ngỡ như mê. Thực tại dù phũ phàng thì vẫn phải chấp nhận,
nhưng nỗi buồn quá lớn, nó vỡ òa mà chính anh cũng không đủ sức để có
thể đối mặt lại.(Đọc đến đây tưởng tượng ra hình ảnh anh Hàn Phong cầm
chai rượu vừa đi vừa uống – ngật ngưỡng ))
“Chiều nay phố cũ tìm về
Nhớ nhung nhuộm đỏ tư bề không gian.”
Thời gian rồi cũng qua đi, tưởng rằng nó sẽ cuốn theo những đau khổ
trong quá khứ đến một nơi thật xa, vết thương sẽ liền lại theo năm
tháng. Nhưng không, anh đã chủ động tìm về con phố xưa, nơi mà hai người
đã dành những khoảnh khắc đẹp đẽ cho nhau. Sự trở lại ấy là minh chứng
cho tình yêu sâu sắc mà anh dành cho cô gái, dù đau khổ, mất mát có lớn
thế nào thì hạnh phúc nhỏ nhoi có được vẫn đáng để anh trân trọng, anh
vẫn luôn gìn giữ trong lòng. Câu cuối cùng, màu đỏ lại xuất hiện tao một
cầu nối giữa ý đầu và ý cuối. Nhưng màu sắc ấy, khi đi qua lăng kính
cảm xúc ở thời điểm hiện tại đã không còn là màu đỏ của ngày xưa nữa,
không phải màu đỏ của tình yêu hạnh phúc mà là màu đỏ của trái tim rỉ
máu, của vết thương lòng âm ỉ không liền. Chàng trai đã trở lại, đã
trưởng thành hơn rất nhiều, anh đã ý thức được nỗi đau chứ không còn
“Hoang mang bước với nửa hồn tỉnh mê” như ngày nào, nhưng tình yêu mà
anh dành cho cô gái kia vẫn không thay đổi, vẫn trọn vẹn son sắt…
Khép lại bài thơ, tắt điện thoại mà những câu thơ vẫn vang vọng, như
chính bản thân vừa chứng kiến chuyện tính dang dở kia vậy. Những dòng
thơ ngắn ngủi đã truyền đến nỗi lòng của tác giả, nó cộng hưởng với cảm
xúc của người đọc. “MỘT NỐT TRẦM”! Chính nốt trầm ấy mà cả bản nhạc cứ
rắt réo, vang vọng, dư âm mãi…
04/01/2017
Phạm Tuyến
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét