KHÚC HÁT BA MƯƠI
Sơn dã cuồng nhân Lê Ngọc Đình
Gã sơn dã tự mừng sinh nhật
Thương quý đề tặng các bạn hữu xa gần
Ba mươi năm,
một cung đàn ngân tiếng hát,
Vẫn còn đây
sải cánh hạc xé phong trần,
Khi mượn lời
huấn thị của tiền nhân,
Khi trà rượu thăng hoa cùng phong nguyệt!
Đời sơn dã:
Nhà dột song thưa lạnh vách nghèo,
“Gõ đầu” cái nghiệp lắm gieo neo.
Sách đầy, đâu dễ quy thành gạo,
Chữ lắm, thời thôi cũng tựa bèo.
Sớm đẩy thuyền con, trăm lượt khách
Chiều về bãi vắng, chẳng người theo.
Dẫu vậy nhưng:
Trước đầu con sóng còn đi mãi,
Rẽ bến vinh quang một mái chèo.
Lại ngặt vì:
Tiền tài danh lợi trót coi khinh,
Tha thiết cùng nhau một chữ “ tình”.
Khi rượu lưng bầu cùng bạn hữu,
Khi thơ nặng túi với môn sinh,
Khi lang thang giữa cung đàn Bá,
Khi tĩnh tại trong mấy nhịp Kình,
Khi bỡn Thường Nga đêm nguyệt rạng,
Khi thời kết bạn với Lưu Linh.
Thế nên:
Yêu lấy nghề ba sinh cho vẹn,
Giữa đất trời chẳng thẹn lòng ngay.
Xuân thu dẫu có bao ngày,
Lòng như tuyết há dễ phai sắc màu!
Mặc thế sự lầu cao cửa rộng,
Cũng mặc ai gối mộng công hầu.
Giữa đời củi quế gạo châu,
“Nghĩa Nhân” xin nguyện là câu để đời.
Ba mươi năm, một nụ cười,
Tình vương khúc hát tặng người tri âm.
Dã Hạc Cư 07.06.2010
Sơn dã cuồng nhân Lê Ngọc Đình
Bài họa:
Hàn Phong
NÉT BÚT ĐÔI MƯƠI
(Lời của người con gái tuổi đôi mươi)
Hai mươi năm
Nửa đường chim vút cánh
Vẫn còn đây
Lạnh lẽo gánh hồng nhan
Khi dạo đàn
chờ gặp kẻ tao nhân
Lúc tựa cửa
Luống trông người mặc khách
Phận nữ nhi:
Phận gái thời thôi phú cũng nghèo
Mười hai bến nước chẳng nơi neo
Thân còn quạnh quẽ mây vờn gió
Phận cũng long đong sóng vỗ bèo
Xe, ngựa làng trên nhiều kẻ đến
Võng, dù xóm dưới lắm anh theo
Khổ nỗi:
Đâu vì kén chọn nên còn ngại
Ngại mất thuyền nan, mất cả chèo
Trộm nghĩ:
Phận hèn gắng giữ kẻo đời khinh
Thục nữ, đoan trang vốn nặng tình
Sách đã thầm ghi câu tứ đức
Thân còn chửa đáp nợ ba sinh
Không mong sửa túi người săn hổ
Chẳng mảng nâng khăn kẻ đuổi kình
Đợi khách văn nhân ngày hạnh ngộ
Cao xanh thấu tỏ hãy phù linh
Thành ra:
Phận biết phận nào mong phú quý
Chỉ mong người tri kỷ, tri âm
Đời như lớp lớp sóng ngầm
Có khi đá cuội cũng lầm thạch anh
Vó câu trở xuân xanh mấy chốc
Hão huyền chi đũa mốc mâm son
Còn trời còn nước còn non
Còn anh sĩ tử hãy còn đợi nhau
Mảnh trăng vằng vặc giang đầu
Rèm buông gác lạnh giữ câu chung tình.
Hàn Phong
Sài Gòn 05/10/2010
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét