HƯƠNG THỜI GIAN
Phố se sắt lạnh sang mùa
Giọt cà phê lắng tiếng mưa bồi hồi
Bên ni chiếc ghế tôi ngồi
Chiếc bên em đã mồ côi từ ngày...
Lưới mưa, trời bủa giăng đầy
Lưới sầu...ai bủa mà vây não nùng
Đường về giờ đã thôi chung
Mây bay vạn nẻo nghìn trùng cách xa
...
Quán chiều ôn chuyện hôm qua
Vàng phai mấy độ nhạt nhoà cơn mê...
Nghe thoang thoảng...hương cà phê
Ngỡ hương ngày cũ tràn về quanh đây...
Hàn Phong - NV.Thiện
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét