Thứ Tư, 4 tháng 1, 2017

ĐẤT KHÁCH



ĐẤT KHÁCH

Mai người về chốn ấy có gì vui
Cho nhắn gửi đôi lời cùng tri kỷ
Đất phương nam cánh chim bằng vạn lý
Vẫn hẹn ngày về trong giấc mộng xa xăm

Ta đếm ngày, đếm tháng lại đếm năm
Qua lần lữa trên đôi tay gầy guộc
Ta yêu em bằng tình yêu du mục
Đã mang theo trên khắp mọi nẻo đường

Ta nhớ em nỗi nhớ rất bình thường
Vì nỗi nhớ có bao giờ huyễn hoặc
Như ngọn đèn đêm không bao giờ tắt
Soi bóng lạnh lùng trên vách tường loang

Ta gọi tên người trong giấc mơ hoang
Nghe buốt giá trái tim người lữ khách
Đêm thở ra vòng khói xanh u tịch
Và nao nao ngọn lửa đốt bên lòng

Những chiều buồn ta thả gió qua sông
Gởi theo gió chút tơ lòng khắc khoải
Thị thành đông nhịp đời lên hấp hối
Đã xanh xao giấc ngủ thuở hồn nhiên

Ta nhớ người hỡi nắng gió Cao Nguyên
Ta nhớ cả đầu non chiều ráng đỏ
Nhớ ngọn đèn khuya sương giăng vàng võ
Giọt mưa thu chấp chới rụng quanh thềm

Tiếng côn trùng ảo não gọi đêm đêm
Lửa đom đóm chập chờn trong mộng mị
Ta lần theo những trang đời cũ kỹ
Để tìm về một khoảnh khắc bình yên

Ta nhớ người hỡi nắng gió Cao Nguyên...

Sài Gòn 12/2006
Hàn Phong

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Liên Hệ

Tên

Email *

Thông báo *