Cảm nhận : Lí Lắc
Tác phẩm: Hạ Cuối
Tác giả : Hàn Phong
***************************
HẠ CUỐI
Ta đã xa rồi...xa rất xa
Nhưng lòng còn ngỡ mới hôm qua
Trang thư vẫn đượm lời son sắt
Nét mực chưa phai dấu đậm đà
Mộng thắm vỡ òa đêm tiễn biệt
Tình sầu vướng mãi bước phong ba
Người đi để lại niềm thương nhớ
Gió bụi thời gian chẳng nhạt nhòa
21/11/2007
Hàn Phong
***************************
CẢM NHẬN:
Khi ta vừa đọc lướt qua cái tựa đề HẠ CUỐI, thì trong đầu có một suy nghĩ là tác giả muốn nói về một mùa hạ sắp qua đi, chuẩn bị nhường cho mùa thu sắp đến, rồi thì ta đọc tiếp một mạch toàn bộ bài thơ, thật lạ lùng biết bao, tác giả không hề nói gì về cái mùa Hạ kia, mà chỉ mượn hình ảnh mùa Hạ, để trải nỗi lòng riêng của mình mà thôi.
Bài thơ viết theo thể Đường luật (Thất ngôn bát cú), chỉ vỏn vẹn 56 từ mà thật cô đọng, súc tích một cách lạ lùng.
“Ta đã xa rồi…xa rất xa
Nhưng lòng còn ngỡ mới hôm qua”
Cặp mở đề thật tuyệt, sâu lắng một cách lạ kì. “ Ta đã xa rồi…”
Ta ở đây tác giả muốn ám chỉ cái gì? chắc phải là nói đến một người đã đi xa hay sao? Thưa không phải thế, Ta ở đây tác giả muốn ám chỉ cái tình cảm, cái cuộc tình của hai người, một nam, một nữ đã từng yêu nhau đắm đuối, nhưng giờ đã chia tay nhau mất rồi, dù một trong hai người có thể là không muốn, và còn luyến tiếc cái thời gian bên nhau ấy. Tác giả cố tình để thêm ba dấu chấm ngập ngừng, và dùng chữ XA làm điệp từ cho thấy rõ ràng điều đó : “ Nhưng lòng còn ngỡ mới hôm qua” câu này càng xác định cái nhớ nhung, cái cắn rứt, cái hối hận, cái bàng hoàng nó đang gậm nhấm, cấu xé con tim đã và từng yêu say đắm của chủ thể.
Cặp thực như kể lể, trách móc đối tượng một cách nhẹ nhàng, và hình như xen lẫn một chút tha thứ :
“Trang thư vẫn đượm lời son sắt
Nét mực chưa phai dấu đậm đà”
Hai người có lẽ đã từng nhận, và trao đổi nhau những lá thư hồng thơm phức mùi nước hoa Channel 555, hay chí ít là mùi hương...của nhau. Những lời tỏ tình, thề non, hẹn biển, chắc hẳn là ngọt ngào, âu yếm lắm trên từng con chữ.
Trái với cặp thực, cặp luận lại không có ý trách móc, mà tác giả lại tự an ủi bản thân, cái cảnh chia ly ấy, hai người đều cùng đau khổ như nhau, có lẽ hai người gặp phải một rào cản to lớn, có thể là gia đình hai bên không đồng thuận, hoặc có thể là ông Tơ bà Nguyệt trêu ngươi chăng?
“Mộng thắm vỡ òa đêm tiễn biệt
Tình sầu vướng mãi bước phong ba”
Để rồi một tối nọ, hai người gặp nhau, trả lại nhau những kỷ vật hẹn ước, mà phải chua xót nói lên y như lời của bài thơ GIÂY PHÚT CHẠNH LÒNG của THẾ LỮ:
"Anh đi đường anh, tôi đường tôi,
Tình nghĩa đôi ta có thế thôi.
Đã quyết không mong xum họp mãi.
Bận lòng chi nữa lúc chia phôi?
Cuộc tình của hai người lắm trắc trở, khó bề vượt qua được nên đành phải chia tay là vậy.
Cặp kết, tác giả một mình sầu lặng lẽ, đau đớn, khi biết người yêu xách vali sang thuyền khác, chắc là cho tròn đạo hiếu, thuận theo sự sắp xếp của song thân, mà đành lấy một người không yêu, người còn lại mang nặng trong lòng nỗi nhớ nhung, mà cho dù thời gian có qua đi, vẫn khó mà quên đi được hình bóng người tình.
“Người đi để lại niềm thương nhớ
Gió bụi thời gian chẳng nhạt nhòa”
Khi đọc xong bài thơ, tác giả còn để lại một dư âm buồn man mác trong lòng người đọc. Tôi lại chạnh nhớ đến vài câu trong bài NGẬP NGỪNG của tác giả Hồ Dzếnh:
……..
Tình mất vui khi đã vẹn câu thề
Ðời chỉ đẹp những khi còn dang dở
Thư viết đừng xong, thuyền trôi chớ đỗ
Cho nghìn sau... lơ lửng... với nghìn xưa...
Phải có cái chia ly, tan vỡ, thì ta mới có tuyệt tác này để xem, và suy ngẫm vậy có phải không các bạn?
--------------
Cảm nhận của Lí Lắc.
Lí Lắc. 29/12/2016
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét